Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Nhất là một khuôn mặt cũ. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Bao người làm được sao mi không làm được. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Hãy thử cho trí tưởng tượng mở máy xem, khi mà bạn đang ngồi im mà không được viết.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.