Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Cách nói ôn tồn hòa nhã sẽ tạo độ tin cậy hơn là sự bộp chộp nhanh nhẩu. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Thế nhưng thích hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao. Ngày 9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Larry, một cuộc gọi khẩn ở đường dây số một.
Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ. Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Sự nhấn mạnh này có hai tác dụng.
Và còn vô số việc cần thiết khác phải luyện tập… Phong cách này sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú. Sau đó ông bị viêm phổi nặng và một tháng sau thì qua đời.
Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn. Sở dĩ không có những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ tôi mới vô đề nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói.
Jim hơi lúng túng có vẻ không hiểu, anh ấy cám ơn lại tôi rồi ra về. Tổ chức này thường thích đưa ra những vấn đề tranh luận thú vị đề cập đến cuộc sống con người, khuyến khích sự động não và tư duy logic. Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được.
Tổng thống Coolidge nổi tiếng là một: Silent Cal (Ngài Cal trầm lặng). Còn Dick Cavett lại là một phát ngôn viên giỏi khác. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát.
Trong một nhóm bạn lâu năm thì cũng có thể thẳng thắn và thành thật làm sáng tỏ những vấn đề gai góc riêng tư như việc quan hệ giới tính chẳng hạn. Và Joe đã trả lời hết sức chân thật, khiến mọi người đều bất ngờ. Một người hỏi George: Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?.
Stevenson là một khách mời rất đặc biệt với sự thông minh sâu sắc và khéo léo giao tiếp. Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương quyết trong từng lời nói. Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc.
Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối. Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.