Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Rồi hắn biến đi đâu đó. Mà lại nghĩ về con người.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.