Điều này có thể gây ra nhiều tổn hại cho tinh thần lẫn thể chất của chúng ta. Bây giờ, hãy tái hiện tình huống này và phản ứng theo cách mà bạn có sử dụng phẩm chất mới ấy. Trên con đường tìm kiếm cuộc sống tinh thần, chúng ta cố tìm đến phần bất tử trong nhân cách con người.
Hơn nữa, chính tôi cũng không thích mất mát. Không ai, hay không điều gì có thể đe dọa chúng ta. Về mặt xã hội, tư duy tích cực là nguồn sáng tạo trong mỗi con người, là khả năng sáng tạo của mọi cá nhân.
Mỗi khi giọng nói tiêu cực bắt đầu chê bai chỉ trích, ông lại tự bảo: "Nào, để xem người bạn hữu ích của mình nói gì với mình đây?". Nhưng những người cùng thời với ông khăng khăng rằng nếu Thượng đế muốn con người bay thì Người hẳn phải tặng cho chúng ta đôi cánh như Người đã tạo ra cho chim chóc. Thay thế "lười biếng" bằng "siêng năng".
Chúng ta thường nói rằng: "Tôi cảm thấy vui khi người khác đối xử tốt với tôi và cảm thấy khó chịu khi họ có thái độ không tốt". Đó là suy nghĩ với thái độ lạc quan, chấp nhận và khoan dung. Suy ngẫm, từ bỏ và tha thứ.
Nhưng nếu vượt quá giới hạn, quyết tâm có thể biến thành cố chấp và hẹp hòi. Chúng ta thường hồi tưởng quá khứ và nhận lấy từ đó nỗi buồn phiền. Điều này cũng tạo cho chúng ta lòng tự trọng sâu sắc và bền vững, thậm chí cả khi bị người khác chỉ trích hay bị hoàn cảnh thử thách.
Là người, chúng ta có những nhu cầu tình cảm sâu sắc. Một suy nghĩ là một hạt giống chờ đợi sự nảy mầm. Không nên quá thiên lệch một bên, hoặc chỉ chú trọng đến một vài đức tính, bằng không ta sẽ bị mất thăng bằng.
Bạn càng bớt chất đồ vào túi, thì nó càng dễ trở nên nhẹ hơn. Ví dụ: "chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp ở người khác" hay "luôn luôn sử dụng ngôn ngữ tích cực". Hãy để họ là chính họ và những tình huống diễn ra một cách tự nhiên.
Nếu nhận ra điểm mạnh và điểm yếu của bản thân và không bị trói chặt bởi chúng, chúng ta sẽ khắc phục được điểm yếu và phát huy được điểm mạnh. Hãy hình dung một tình huống mà bạn thường giận dữ hay khó chịu. Ngược lại, chúng cho phép chúng ta bộc lộ bản thân mình đầy đủ và rõ ràng hơn.
Ý thức mới này xây đắp cho chúng ta niềm tin vào việc chúng ta có thể trở thành người như thế nào và đâu là đích đến của cuộc đời chúng ta. Và nghĩ sao thì ra vậy, giọng hát của tôi như bị nhốt vào một chiếc lồng sắt và không thể nào thoát ra được, nếu có thì cũng chỉ là những âm thanh ư ử được phát ra từ cổ họng yếu ớt! Nếu đồng nhất bản thân với "vai diễn" và để cho hạnh phúc của chúng ta phụ thuộc vào nó thì khi chuyển sang "vở kịch" khác, chúng ta sẽ cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Hãy để bình yên tìm thấy mái nhà của nó trong lòng chúng ta. Ta sẽ mất đi sự sáng suốt để có sự chọn lựa khôn ngoan. Rồi bạn tiếp tục leo lên, tiếp tục đi lên như thế.