Tôi lẳng lặng ra về. Cậu em kia, là một người tốt. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên. Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Bỗng chị bị tuột mất dép.