Tiền rồi sẽ có rồi sẽ mất nhưng ngại tiền khi chưa kiếm ra. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Cũng có hôm ngủ khá say.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.
Chẳng có gì đáng bực cả. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.