Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ. Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó. Freud, nhà bác học Đức trứ danh về bệnh thần kinh nói rằng hai thị dục căn bản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã.
Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan. Bạn đặt nó luôn luôn trên bàn giấy và thường mở nó ra. "Tôi đã để ông cầm đầu đạo binh Potomac.
Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Và khi chúng tôi cần tới họ, họ vội vàng lại liền, có vẻ cảm ơn chúng tôi lắm". Với một giọng tự nhiên, cô nói rằng điệu bộ của tôi có lẽ hơi xưa, nhưng nguyên tắc thì đúng, và muốn học những điệu mới không khó khăn chi hết.
Nó không tin ở giá trị của nó và sợ người ta chế giễu tới nỗi phải đợi trời tối như mực rồi mới dám lén lút đem bản thảo bỏ vào thùng thư. Phải đọc lại kỹ lưỡng một lần nữa. Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy.
Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua". Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn.
Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm. Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được từ lâu.
Tôi đã đập nhiều vố vào hãng Mỗ của ông ấy rồi và càng đập thì ông ấy lại càng binh vực nó. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904.
"Khi 8 tuổi, tôi về nghỉ hè ở nhà cô tôi. Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó.
Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Đã học thì phải hành. Tôi không biết chơi mà bà ngồi bên cạnh tôi cũng vậy.
Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng. Và những chương trình phát thanh của chúng tôi từ hồi đó tới nay đã cho chúng tôi một địa vị cao hơn những hãng khác. Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống.