Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Mỗi con người trong Loài Người. Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Rồi, tôi phải tập chứ.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Bác nói chuyện với cháu.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Xã hội loài người thì phải như thế. Thấy mặt mình mát lạnh.