Leche69

Bố đi làm ăn dài hạn, con trai ở nhà biết má thiếu thốn nên đã …

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mấy con hổ cũng thế. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.

    Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. Hắn cũng thông minh đấy chứ.

    Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.

    Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.

    Và rồi họ thả xe tôi ra. Bác ta không tin đâu. Đừng ví ta với sự chung chung của số đông.

    Tôi thì cất lại trong đầu. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất. Tôi thì cất lại trong đầu.

    Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.

    Chuyện này chả cần thanh minh làm gì. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.

    Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau.

    Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Lại đánh một canh bạc nữa. Ta cũng được đi câu.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap