Tôi tự nhủ: "Có lẽ mình sẽ nguy mất, không bao giờ được làm đào hát bóng đâu. Gilbert và Sullivan đã mua hớ chiếc còi của mình. Khi chúng ta ê chề, chịu đựng không nổi nữa, bấy giờ mới thất vọng quay về với Thượng Đế.
Không bao giờ được ngủ trọn đêm mà ông thọ 81 tuổi. Trong hai năm gần đây, ông đã hỏi dọ trên 75. Ta làm ăn đã 19 năm nay.
Trong lòng ta có Thiên đường mà cũng có Địa ngục là thế đó. Mà nếu mà y nghĩ tới thì có thể rằng y đã bớt giận không la ó quát tháo nữa. Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết.
Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết. Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Về sau, viên đốc công thấy Sam vừa nhanh vừa khéo bèn cho anh một việc khác nhiều lương hơn.
Ông Tarkington phản động lại cách nào khi ông bị "tai nạn ghê gớm nhất ấy?" Ông có nghĩ như vầy không? "Tới số rồi. Không nói được, anh viết vào một miếng giấy hỏi xem anh "có thể qua khỏi không?" Viên y sĩ trả lời "được". Sống trong "cái phòng kín mít của ngày hôm nay" có lợi cho đời sống không?
Steel mà cả cho bạn và tôi nữa. Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa. Để trấn áp ý tưởng đen tối ấy, tôi đã tự bắt lúc nào cũng vui vẻ, có khi quá vui bất cứ trong trường hợp nào".
Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Óc cơ hồ như không biết mệt. Cả ngàn người như vậy.
Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ. Có cả ngàn người đàn bà như bà, có cả ngàn người đau ốm vì "lòng bạc bẽo" của kẻ khác, vì kẻ khác không săn sóc để họ sống cô độc. Tôi sẽ bị giam vô "nhà cầu" của chúng.
Tại sao thế? Tại các nhà nghiên cứu nhận rằng tụng niện và lòng tin tưởng mạnh mẽ ở tôn giáo diệt được những lo lắng, ưu tư, sợ dệt, nguyên nhân của đa số tật bệnh. Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". Ít người phải dùng đến cực hạn năng lực của mình, vì chúng ta có những nguồn mãnh lực thăm thẳm không bao giờ dùng tới".
Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi. Ta phải kết luận rằng: Chắc chắn không khi nào ông Edward S. Hễ còn hy vọng vãn cứu được tình thế thì còn phải tranh đấu! Nhưng khi biết rõ rằng chống lại cũng vô ích, sự đã vậy, không sao thay đổi được thì xin bạn thương bộ thần kinh của bạn mà đừng quay cuồng, ngó trước ngó sau, than tiếc những tình thế đẹp tốt hơn nữa.