Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Rất nhiều người quen đến thăm. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Viết thế đủ chưa nhỉ. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Nhưng lí trí không cho phép. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Thấy mặt mình mát lạnh. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.