Ông chịu nhận rằng lời đó đúng. Không, ông nói: "Thầy có thể nghiên cứu việc này được. Vậy tôi xin để ông tự ý định đoạt xem cuốn tổng mục nên bỏ đi, hay nên tái bản và chúng tôi sẽ cải cách theo lời khuyên của ông.
Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới. Những kẻ thù của ông kiếm chuyện rằng ông chỉ là một kẻ ngụ cư và như vậy không đủ điều kiện được bầu làm thống đốc. Sau khi ông chết, người ta tìm thấy trong tờ của ông.
Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Ông là một nghệ sĩ vẽ kiểu cho các nhà sản xuất vải bông và kiểu áo. Tất nhiên là tôi không muốn trả giá đó.
Bạn tin rằng phương pháp đó làm cho người thiếu tiền chịu trả không? Bạn tự đáp được câu đó. Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này".
Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Sau khi đọc tiểu sử các danh nhân hiện đại, cậu viết thư cho nhiều vị yêu cầu họ cho biết thêm những chi tiết thuộc hồi thơ ấu mà tự điển không ghi chép.
(Tôi phải nói rằng bà phỏng vấn anh chàng ấy ở trong khám). Steinmetz là một thiên tài bậc nhất về điện học, nhưng hoàn toàn bất tài trong công việc chỉ huy một phòng kế toán. "Tôi sẽ lấy làm hân hạnh lắm, nếu được giúp việc một hãng có quá khứ rực rỡ như hãng ông.
Ví thử tôi đã kiếm cách tự bào chữa thì sẽ xảy ra sao? Sẽ tranh biện và rồi rút cục ra sao, bạn đã biết. Theo nó thì việc gì cũng hóa dễ, trở ngại gì cũng thắng được, ta sẽ có vô số người thương, sẽ thành công và vui sướng. Đó là quy tắc thứ chín.
Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh. Riêng tôi, tôi cho rằng người ta vô lễ với tôi, nếu trên bao thư gởi cho tôi người ta đã biên sai tên tôi. và biết đâu chẳng như đứa nhỏ, đòi cho được hai đĩa cháo?
Và cậu nảy ra một ý rất mới. Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm.
Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện. Hỏi còn có phần thưởng nào quý hơn nữa không?". Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình.