Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Nhưng nó không còn ở đó. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Nhưng nó không còn ở đó. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Có lẽ mình nên im lặng.
Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi. Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.