Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Và có một cái đầu luẩn quẩn. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Lại về nhà bác ôn thi.
Để sống cho xong đời. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm.
Dùng cứt thì không hay lắm. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…