000 người chỉ có bấy nhiêu người bỏ mạng. Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó. Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy.
Tôi lấy làm hổ thẹn đã có những ý nghĩ sai lầm về quý hãng. Chúng ta cần cảm tưởng rằng có một quyền lực nào đó mạnh hơn ta, che chở cho ta tới sáng. Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư.
Tôi còn hai chân, tôi còn đi được. Tôi biết rằng khó học được cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy.
Mồ hôi toát ra lạnh và nhờn. Cứ tiếp tục như vậy hoài. Thí nghiệm ấy làm tốn cho họ 20.
"Lớn lên, tôi kết hôn với một người chồng cao niên. Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời chắc chắn tôi sẽ thất bại và khổ sở.
Chúng ta học bằng cách hành. Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa.
Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ. Vậy ư? Vậy thì, trời ơi! hai đứa nhỏ còn khổ hơn tôi nhiều. Sáng hôm sau thức dậy, đầy tự tin vì đã phú cho Thượng Đế dắt dẫn.
Cho nen có thể làm được việc thiện nào, có dịp tỏ được lòng vị tha thì phải làm ngay. Hồi mới bắt đầu dạy môn nói trước công chúng tại hội Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Nữu Ước, ông thấy cần phải chỉ cho học sinh của ông - hầu hết là những người có địa vị quan trọng trong đủ các ngành hoạt động xã hội - cách thắng ưu tư và phiền muộn. Tại sao ông bị giam cầm trong khi danh ông lên như thủy triều vậy? Nguyên nhân là vì ông làm cho bề trên tiểu kỷ ghen tài và ghét ông.
Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá. Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ. Chẳng hạn như trên kia đã nói, tôi sợ bị sét đánh, thì bây giờ tôi biết rằng, theo bảng thống kê mỗi năm của quốc gia trong số 350.
Bà đã giúp nhiều người về mọi cách sinh lợi, từ người phu vác, kiếm không đầy 100 Mỹ kim, tới những ông chủ hãng kiếm được trăm ngàn Mỹ kim mỗi năm. Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới". Tôi ngó tay tôi chỉ thấy còn da với xương.