- Xin ông bớt mỉa mai cho. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.
Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.