Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. - Nghe giống như bản đánh giá hiệu quả công việc quá nhỉ. Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.
Khi đọc bản báo cáo của Jessica, anh gần như choáng váng. Mọi chuyện rối lên như tơ vò! Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng.
nhạc yêu thích của mình lên. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ.
Trong bữa cơm cuối tuần, vợ anh thắc mắc không hiểu vì sao mọi chuyện lại thay đổi tốt đẹp đến thế. Còn ở nhà, mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy những sự thay đổi nơi James. Tớ gọi Jennifer vào văn phòng, dự định sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn. Tôi gọi cậu vì muốn trao đổi với cậu vài điều về dự án vừa rồi tôi đã giao cho cậu.
Tớ vẫn không thể hiểu được. Chỉ còn một thông tin quan trọng nữa thôi và tớ biết mình có thể nói luôn lúc này. Anh biết đây là cơ hội tốt để anh tỏa sáng, nhất là khi anh tiếp cận công việc với sự nhiệt tình và niềm tin mới.
Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Cậu hãy nhìn lên đây.
Các nhân viên đều hiểu đúng ý James và đa số đều nắm bắt tốt yêu cầu công việc. Phần việc cộng thêm của một nhà quản lý có vẻ như quá nặng nề đối với James. Tớ tin tưởng cô ấy sẽ làm được.
Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị! - James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng.
Thật là hơn cả những gì anh mong đợi! Anh đã bận rộn đến nỗi không chú ý đến sự quan sát của sếp. Và cho đến khi họ vào học cấp một thì bất kỳ người thứ ba nào cũng không thể phân biệt được ai là ai. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác: