Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè.
Tôi muốn thử những cách khác. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Mẹ, tôi và một người quen.
Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Lúc đó bạn đang gập bàn. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Khi mà tôi lạc loài. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Tôi không có nghị lực. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác.