Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa:
Đài phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Có thể vì họ không muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.
Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ. Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Trời ạ, văn phong thẳng thắn kết hợp với vài ly rượu thì điều gì sẽ xảy ra đây? Người say thì nào có điều khiển được lời nói của mình… Tôi lo chương trình sẽ bị thất bại.
Đó là chia sẻ của tôi dành cho bạn. Khi được hỏi về những điều không như ý muốn, thái độ của bạn thế nào? Bạn có hóm hỉnh như John Lowenstein? Đừng phủ nhận thực tế, hãy nhìn thẳng vào nó và cười với nó. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc.
Sau đó, Boom-Boom hỏi tôi bảy từ mà trong đời chưa có ai hỏi tôi lần thứ hai. Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được. Anh ta nói đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây.
Sử dụng những từ ngữ quá ngắn, quá khó hiểu, những thuật ngữ chuyên ngành ít phổ biến cũng có…tác hại hai chiều. Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc.
Một ngày nọ ở đài phát thanh, người quản lý câu lạc bộ Miami Shores Rotary gọi điện cho tôi. Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái. Thỉnh thoảng trong khi nói bạn có thể rời mắt khỏi người đối diện, nhưng đừng đưa mắt lên không trung một cách lơ đễnh như thể bạn chẳng màng nhìn gì cả.
Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được.
Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác. Hãy tập cho đôi mắt của bạn biết nói! đó là phương pháp mà tôi luôn tâm niệm để thành công. Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…
Đó là một câu chuyện khác… Ông ta là người nói đầu tiên ở bữa tiệc. Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình đang trò chuyện với một người nổi tiếng.