Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.
May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Và có lẽ cả hướng thiện.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.
Cười vui cho dễ sống. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.