Tôi khỏi bệnh đã được chín năm và tôi lại sống cuộc đời hoạt động và hữu ích. Nhưng làm sao có thể thản nhiên, vui vẻ thì Khổng Tử không chỉ cho ta biết. Người ta kể lại câu chuyện này của ông: "Sự chán nản là nguyên nhân độc nhất giảm sức làm việc".
Tôi uất ức quá đến nỗi muốn bỏ việc, bỏ cả xứ sở, tự giam trong một nơi để khóc lóc và than thở. Tôi có một người bạn thân vừa đây bị một cơn đau tim kịch liệt. Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney.
vô sự tiểu thần tiên. Tin tức bay khắp thế giới. "Sau cùng tôi tìm đến một bác sĩ quen biết cũ.
Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi. Ý ông muốn nói gì vậy? Vài tháng trước buổi diễn thuyết ở Yale, ông đã đáp một chiếc tàu biển lớn, vượt Đại Tây Dương. Trừ ta ra, không một ai mang lại sự bình tĩnh cho tâm hồn ta đâu".
Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy? Muốn được vậy, phải thông minh và chính cái thiên tư đó phân biệt khôn với kẻ ngốc".
Tuy bà đã có nhiều cháu nội, trông bà chỉ vào trạc bốn mươi. Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát.
Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô. Giữa lúc đó, điện thoại kêu: Tình thân nhân của cô mời cô khiêu vũ. Ngày tôi gặp ông, ông đang điều khiển ban phụ trách sản xuất những phim thời sự của hãng Metro-Goldwyn- Mayer.
Chẳng hạn như trên kia đã nói, tôi sợ bị sét đánh, thì bây giờ tôi biết rằng, theo bảng thống kê mỗi năm của quốc gia trong số 350. có thể đổi làm phước lành. Người đó cũng mỉm cười, đứng dậy chìa tay: "À, hân hạnh được gặp ông, mời ông ngồi".
Hết sức làm được tới đâu thì làm, còn kết quả, phó cho vận mạng". Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi.
Lời bạn đã làm tôi phải suy nghĩ. Phương pháp hướng dẫn nay chưa được hoàn thiện, vì nó còn mới mẻ nên nhân viên các phòng hướng dẫn dầu có giúp bạn được nhiều, vẫn có thể lầm lỡ được. Ông Charles Kettering cũng ở trong tình trạng đó khi ông bắt đầu chế một thứ máy cho xe hơi tự động, khỏi cần quay.