Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Mất cái giấc mơ đấy. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Có bon chen bẩn, ác. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Với họ, viết không có tị ti nào là học.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.