Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Đó gọi là biết chơi. Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Tôi không thích mèo. Rồi lao đầu vào sáng tác. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Câu chuyện có vẻ như vầy. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.
Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Cảm thấy khỏe hơn một chút. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả.