Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Một kẻ lạc loài vô cảm.
Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Không, tôi không cần biết.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt.
Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Chính nó làm bạn đau không ít. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.