"Tôi kể nỗi lo lắng với bạn bè. Tôi nhăn nhó, quạu quọ. Hồi nhỏ tôi thành tâm muốn trở nên một nhà truyền giáo ở phương xa.
Tôi nóng tính và hay oán. Lần đầu, đứa con gái cưng của ông, mới năm tuổi, thình lình chết. Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A.
Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. Ngày giáp lễ Giáng sinh, tôi ở sở ra hồi ba giờ chiều và thơ thẩn trên đại lộ thứ 5 để tìm sự khuây khoả. Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết.
Nếu bạn muốn hiểu rõ điều ấy xin bạn lại tiệm sách mua cuốn: Bạn và sự di truyền của Amran Schinfield. Nếu tinh thần của bà đã thảy đổi, ấy chỉ vì bà đã than khổ với một người và đã được trả lại bằng một vài lời khuyên nhủ cùng một chút tình cảm thành thực. Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc.
Sống hay chết cũng chẳng cần nữa. Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày. Bây giờ, nghĩ lại, tôi không biết có nên hãnh diện về xử sự này không, 50 phần trăm số độc giả tờ báo này, chắc cũng chẳng để ý đọc bài đó.
Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Nếu có người nào biết cách trừ được 50 phần trăm nỗi lo lắng về công việc làm ăn, thì người đó tất phải là ta chớ còn ai nữa. Trước kia tôi ngủ ngon quá, chuông đồng hồ báo thức mà tôi vẫn ngủ và sáng nào tôi cũng tới sở trễ.
"Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh. Bệnh đau tim là tên sát nhân số một ở Mỹ.
Rồi sau khi đã mất nhiều thì giờ quý giá và dùng hết nghị lực lấy can đảm, tôi nhẹ nhẹ quay quả nắm, tay run run mà lòng thì nữa cầu cho khách hàng đi vắng! Vậy ta phải làm sao? Ta phải giữ đừng cho cảm xúc xen vô những suy nghĩ của ta, nghĩa là như ông Hawkes đã nói, phải thu thập những sự kiện một cách "vô tư khách quan". Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được.
Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần. Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ". Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa
Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả. Phải đấy, mình đi viết thơ cám ơn lão ta mới được". "Kẻ nào tìm sự sống trong đời mình thì sẽ mất nó; kẻ nào bỏ đời sống của mình mà theo Ta thì sẽ kiếm thấy sự sống đời đời".