Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.
Rồi thể hình tính sau. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may. Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Tôi tống vào thùng rác. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.