Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Tác phẩm Bật dậy nào.
Cứ ngỡ mình yêu mình. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Nhưng nó không còn ở đó. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.
Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn.
Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Cuối mùa lại ra đợt mới.