Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn.
Thêm nữa, không có hứng thú. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Tôi yêu và thương bác tôi. Kể cả cái nhàm chán. Nhưng như thế là em còn muốn.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.
Có lẽ mình nên im lặng. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Nhưng đặt mục tiêu rồi.