Mà đời người thì có mấy đâu. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Sao lại xé sách hở con.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không.
Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo.
Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Khi mà tôi lạc loài. Được nói chuyện, được trao đổi. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống.
Chúng tôi đã chết rồi. Tối, bạn đèo bác vào viện. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Hôm nay lại bị cấm túc thế này.