Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Để tí nữa em bảo cháu vào. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Lúc đó tôi không có nhà. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. - Xin ông bớt mỉa mai cho. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.
Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Kể cả cái nhàm chán.
Trong công viên thì toàn ma cô. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Không gì tự nhiên sinh ra.