Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Ốm ra đấy mà làm gì. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.
Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Đúng là thân làm tội đời! Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.
Hót nhiều cũng không hay lắm. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Không phải điệu cười chua chát. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn.