Ngày nay, chính những nhà chuyên môn trị bệnh thần kinh thành những nhà truyền giáo kiểu mới. Cho nên ta phải hỏi ý nhiều người, rồi dùng lương tri của ta mà xét những lời khuyên ấy. Khi thấy mệt, nên nằm sấp xuống sàn và cố vươn người ra cho thật dài.
Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất". Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác". Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm".
Sau đó tôi thấy một điều quan trọng, là nếu tôi làm việc như tôi thật tâm thích nó, thì rồi tôi thích nó một vài phần được. Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi".
Mà Carl Jung biết rõ điều ấy hơn ai hết. Sau y nhập một hội thể thao, bắt đầu luyện tập để đua về nhiều môn, và thấy đời sống vui quá, muốn sống hoài! Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau".
Nhưng thú thật cùng bạn, hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Ngoài ra không còn cách nào khác. Sau cơn lo lắng ba đêm ba ngày ròng rã, để đắn đo xem có nên tặng quân bất lương 5.
Duyên do? Là tại ông ưu phiền. "Nghĩ lại thời ấy, tôi thấy sạt nghiệp và thất vọng đến nỗi muốn tự trầm là một sự may mắn cho đời tôi. Đáng lẽ đáp rằng tôi còn mắc việc và lát nữa sẽ trả lời thì tôi quyết định và trả lời liền: Tôi luôn luôn giải quyết lập tức mọi vấn đề, nếu có thể được.
Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt. Sáng hôm sau, tôi nóng nảy mong tới giờ các khách hàng mở cửa. Như vậy chúng ta biết tiêu vào những việc gì, rồi do đấy, có thể lập ngân sách chi tiêu được.
Phần đông những thảm kịch ấy có thể tránh được, nếu nạn nhân chịu tìm ở Tôn giáo, ở kinh kệ, nỗi an ủi và sự bình tĩnh cho tâm hồn. Kế đó ít lâu, một người bạn thân đến thăm tôi. Chẳng hạn tôi biết một người đàn bà năm ngoái nằm 10 ngày ở nhà thương mà khi ra chỉ phải có 8 Mỹ kim.
Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết. Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu? Thì lúc đó họ trốn cả rồi, trốn mất mà không một lời cám ơn! Tôi xin hỏi một câu: "Tại sao bạn và tôi - hay nhà buôn ở Texas trên kia - gia ơn cho người khác có là bao mà lại mong được nhiều người cám ơn hơn Đức Chúa?
Lều dựng trên một sàn gỗ bằng dây thừng. Biết mình đau, phải nghỉ ngơi, mà việc hãng không bỏ được nên mới lại xin bác sĩ chữa. Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần.