Thật ra, Sid cũng cảm thấy rất rõ cái khả năng hiếm hoi của mình khi chàng chọn vị trí ngẫu nhiên này. Dù rằng điều đó chẳng dẫn anh tới đâu nhưng ít nhất nó cũng làm anh bình tĩnh trở lại. Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả.
Đó không phải là cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận, nó là cái cây mang lại. Anh chỉ muốn trừng trị Merlin ngay lập tức nên anh nhanh chóng đồng ý. Chàng tiếp tục công việc tạo dòng nước cho đến tận chiều tối.
Merlin đứng nhìn theo Sid cho đến khi tiếng có ngựa xa dần. - Có phải ngài là thần Gnome, vị thần mà mọi người vẫn thường gọi là Hoàng tử của lòng đất không ạ? Thôi, ngươi hãy đi đi và chớ đánh thức chúng dậy nữa.
Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không? - Mình đã có đất rồi, bây giờ mình cần biết mảnh đất đó cần bao nhiêu nước thì đủ. Và tôi biết ông sẽ chuyển đến đúng người.
Chàng chỉ có thể nhét đầy hai túi lớn treo lên yên ngựa, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ giúp chàng bón được một mảnh đất nhỏ phì nhiêu tươi tốt. - Xin ngài đừng đi - Sid khẩn khoản - Xin hãy nói cho tôi biết tại sao. Vì thế Sid quyết định tranh thủ thời gian trời còn sáng để làm luôn vào hôm nay.
Nếu Người không quá mệt thì con xin hỏi Người đôi điều ạ. - Còn tôi thì không thể nào lầm vào đâu đượccái nhìn thẳng thắn và chân thành của cậu. Nott quyết định đi đến nơi mà anh chắc chắn sẽ tìm được Merlin, đó là vườn thượng uyển của hoàng cung.
Trong mấy năm qua không một ngày nào mà tôi lại không cố tìm ra cậu trong những gương mặt mà tôi nhìn thấy. Tôi không hề nghĩ rằng đó là một câu chuyện vô bổ. Không sót người nào cả, ở mỗi góc đường, ở mỗi quán xá, ở cột đèn giao thông, ở mỗi ngóc ngách của thành phố này.
Và câu chuyện may mắn vừa rồi là một món quà vô giá đối với tôi, nó quý hơn tất cả những điều khác. Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước. - Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ?
Hắn muốn tất cả mọi người đến đây để hắn ta dễ bề hành động. Hắn muốn tất cả mọi người đến đây để hắn ta dễ bề hành động. Chàng rút thanh kiếm quý của mình cầm chặt trên tay và nghiêng người xuống bên hông ngựa, chàng để thanh kiếm nằm dọc, ấn mạnh xuống đất và tay giữ chặt chuôi kiếm.
Hàn Quốc, Đài Loan và đang lan tỏa nhanh chóng sang các quốc gia, châu lục khác những tháng đầu năm 2005. Chàng muốn cảm ơn ông thật nhiều. Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này.