Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Tất cả đều không sâu đậm. Có lẽ là phim hình sự. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.
Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không. Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Về danh tiếng và giá trị. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.