Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Rất rối rắm và hoang mang.
Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Tôi không đuổi nó nữa.
Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Nhưng mà tôi bỏ học. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Không được đâu cậu ơi.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào?
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do.
Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.