Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ. Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: Đây là nghề phát thanh! Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này.
Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào cái ghế quay này nữa. Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ.
Tôi đã chọn được cách thích hợp để nói về Bob. Mọi việc đã thành công tốt đẹp. Dù bạn có tài nói năng tuyệt vời đến như thế đi chăng nữa, có những lúc tốt hơn hết là bạn nên im lặng.
• Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Họ nghĩ bạn ám chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau.
Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Thậm chí bạn đã ngập ngừng à, thì, ờ… bao nhiêu lần rồi. Hôm ấy thị trưởng Cuomo: Ông sẽ nói về vấn đề gì trong hôm nay hả Mario?.
Những người lính cứu hỏa và nhân viên cấp cứu lay tôi dậy: Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao không?! Thế là tôi lọt xuống luôn. Tôi rất thích cách nói hóm hỉnh của ông, nó không chỉ tạo ra những tiếng cười mà còn khiến người ta phải suy nghĩ.
George Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Tốt nhất nên vạch ra sơ lược những ý chính trong đầu.
Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh… Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Tôi có thể đưa ra cho các bạn một ví dụ.
Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.
Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết thúc bằng một lời xin lỗi Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột!