Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Và còn nhiều lí do khác. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Bạn cần làm việc, cần vận động. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn. Nhưng không phải là tất cả. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Mất chứ không phải biến mất.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Nhưng mà chắc là ra được thôi. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.