Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn. Tôi sẽ chứng rõ rằng. Lần đầu tiên vì bất ngờ mà tôi thấy giá trị của phương pháp đó: Một bữa, tôi thăm Ngài tại Bạch Cung, tôi bày tỏ một chính sách cần phải áp dụng liền, nhưng xem ý Ngài không thuận.
Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Ông viết bức thư này cho bác sĩ L: Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh".
ủa! Ông nói gì tới cái "lợi chung của chúng ta" đó? à! Tới bây giờ ông mới bắt đầu đặt ông vào quan điểm của tôi!. Khi ông ta nói xong, ông Gaw khen nhà máy của ông ta và kết luận: Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E.
Và mọi sự được vừa ý thiệt. Thomas, và giao cho ông này công việc khó khăn đi thâu những số tiền đó. Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng".
Tôi cãi: "Đừng nói chơi mà!". Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. Làm được như vậy thì cả thế giới giúp ta thành công và suốt đời chẳng bao giờ ta bị thất bại vì cô độc.
Tôi không cần phải mất công bán kiểu của tôi, mà chính ông tìm mua những kiểu tự ông đã đặt". Kể từ thứ hai, tôi nhất định tẩy tờ báo Herald cho hết những bài quảng cáo có hại. Chúng tôi khuyên nên bỏ ý muốn làm cho khách hàng tin theo mình.
Đặt những câu hỏi bắt người ta phải trả lời "có" là một điều rất dễ. Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc. Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời.
Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy. Tôi chỉ cần hỏi ý họ, đãi họ có thể thống, là tôi muốn gì được nấy". Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi.
"Tôi không đi lại hai lần con đường đời. Bổn phận của ông quản lý khách sạn này là thâu cho được nhiều lợi. Sự thỏa mãn về nhục dục chỉ là một trong nhiều những thú của hôn nhân; nhưng thiếu điều kiện đó thì cả tòa hạnh phúc sẽ sập đổ.
Bạn muốn biết lòng khinh đó tới bực nào? Thì đây: Trong bọn họ, có kẻ khốn nạn nào đần độn đến nỗi không làm nổi một việc chi hết thì họ gọi là "Đồ da trắng". Ông bèn cho gọi một người giúp việc ông là ông James L. Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò.