Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Cứ thế học và thi đậu hai bằng: một bằng kiến trúc tổng quát, tại Đại học đường Minnesota, một bằng giáo sư mỹ thuật Đại học đường Columbia. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.
Bạn có thấy rằng sau vài giây như vậy, những gân trong mắt bắt đầu tuần lệnh bạn không? Bạn có thấy như có một bàn tay vô cùng êm dịu nào vuốt ve cho nó hết căng thẳng không? Vậy chỉ trong một phút, bạn đã biết được cả cái bí quyết về nghệ thuật nghỉ ngơi rồi đấy. Tôi lo nó bị lung tung lên trời quá. (Trước kia tôi thường phí một hoặc hai giờ để lo lắng than thở mà chẳng ai biết được một cách rõ ràng vấn đề đó khó khăn ở chỗ nào.
Làm sao giải quyết được bây giờ? (Xin viết những câu trả lời xuống dưới đây?). Ông bèn tìm trong thư viện lớn nhất ở Nữu Ước hết thảy những cuốn sách bàn về vấn đề ấy và ông chỉ thấy vỏn vẹn có 25 cuốn, còn sách nghiên cứu về. Tóm lại, tôi nhận thấy rằng họ mua chuốc hầu hết những nổi khổ sở của họ vì đã định sai những vật trên đời và đã "mua hớ những chiếc còi".
Tôi xin được một chân giữ nón [27] trong một câu lạc bộ lớn, ngoài ra còn buôn bán vớ nữa. Nhà chuyên môn phải xét bạn nhiều lần rồi mới quyết định được. Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi.
Ông John Ruskin đặt trên bàn giấy của ông một phiến đá nhỏ trên đó có khắc hai chữ: "Hôm nay". Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết. Ông William James đã nói: "Những nhược điểm của ta giúp ta một cách không ngờ".
Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi. 000 thùng lúa, khiến giá lúa phải tăng lên. Mà cuộc thi ấy mở chung cho hết thảy sinh viên các trường Đại học.
Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ. Montaigue, một triết gia Pháp trứ danh, lúc được bầu làm thị trưởng tỉnh Borrdeux là tỉnh ông, đã nói với dân chúng: "Tôi sẽ tận tâm lo công việc cho tỉnh nhà nhưng tôi cũng phải giữ gìn phổi và gan của tôi". Rồi đưa cho người quen đọc.
Quy tắc ấy đã giúp các bạn xuất vốn và tôi, đỡ lỗ cả ngàn Mỹ kim". Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa. Nhưng trước khi ra về, xin bác sĩ cho phép tôi coi ngăn kéo của ngài".
Ông không ngớt khuyên họ: "khán giả chán những lối đó rồi, họ muốn lối khác kia". Tôi thường khóc vô cớ. Trước hết, bạn thấy mình tập được một phương pháp giáo dục vừa lý thú vừa quý vô giá.
Ông nói: "Tôi ăn không được, ngủ không được. Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo. Y chỉ biết hiện đương có tiền trong túi, tuy y cũng biết hơn ai rằng nếu hãng y cũng chi tiêu theo lối cẩu thả ấy, thế nào cũng vỡ nợ.