Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Tôi vẫn không nói lời nào… Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Con người luôn biết sáng tạo.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.