Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Cũng thành thói quen rồi. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình.