Và bản thân họ phải tự thoát ra. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Đúng là chuyện thường.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Hồi lễ mừng thọ ông bà nội, bạn được giao nhiệm vụ thay mặt các cháu phát biểu, bạn có hứa sẽ học tốt và nên người, không ăn bám nữa sau vài năm.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Vận động điên cuồng và đầy khao khát. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt. Ngại nói là ta mất xe. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Đang định đứng lên đi ăn. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.
Bắt đầu khó nghĩ đây. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Nhưng mà chắc là ra được thôi.