Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Rồi đau và chấp nhận đau.
Ăn xong lên giường nằm. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Đặc biệt là trong những người tài.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Hồn nhiên đến đáng thương. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Ta chờ ai đó đến hỏi ta.
Chắc mẹ không đi được một mình. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Tôi không có ý định ra đi.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.