Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.
Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Đang định đứng lên đi ăn. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.