Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Vậy ra là tại những lần như thế này. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Như bình mình chẳng hạn. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi.