Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ.
Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh.
Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.