Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu.
Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Vứt béng cái chuyện này đi.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.
Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Vậy mà tôi đang viết. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Rồi lại đây ngủ bên em. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.