Leche69

Dẫn em sinh viên hàng ngon vào khách sạn

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bởi bạn là người sòng phẳng. - Ông còn lo xa hơn tôi. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.

    Nhà văn ngồi lại một mình. Hoặc biết nhưng không rõ. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.

    Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.

    Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Một con lươn thì chính xác hơn.

    Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.

    Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Cuối mùa lại ra đợt mới.

    Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.

    Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.

    Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại.

    Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh. Q của lí trí không tự an ủi được. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap