Cô ta nói: Sao anh không nhập học từ đầu năm lại nhảy vào giữa chừng, anh bỏ học nhiều quá, cái gì cũng phải có nguyên tắc. Con nó thì sinh ra trong đó. Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược.
Tốt hơn là nên nhập vai. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.