Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Tôi chỉ muốn gỡ ra khỏi chuyện này càng nhanh càng tốt. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.
Bác là bác rất không hài lòng. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Rồi chúng tôi vào phòng tập. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Theo một cách của riêng em. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem.
Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Không hút là không hút. Đúng mà cũng không đúng. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Và bon chen không bẩn, không ác. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy.